Được tài trợ

Được tài trợ

Được tài trợ

Triệu phú ch-ết lặ-ng khi nhìn thấy cô bé bán rau g-ầy g-ò có v-ết b-ớt đ-ỏ và sự thật đ-ộng tr-ời đằng sau đã khiến anh r-ơi l-ệ vì hố-i hậ-n…

 Tôi là Hùng, một người đàn ông 42 tuổi, nổi tiếng khắp thành phố với chuỗi nhà hàng, siêu thị và những khối bất động sản đồ sộ. Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, kính nể, coi tôi là biểu tượng của sự thành công và giàu có. Họ thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài, nhưng đâu ai biết, ẩn sâu trong tôi là một khoảng trống lớn, một vết sẹo âm ỉ mà thời gian không thể nào chữa lành. Sáu năm qua, tôi đã sống trong sự cô độc của chính mình, dù xung quanh luôn tấp nập những lời xu nịnh, những ánh đèn flash rực rỡ.

Sáu năm trước, cuộc sống của tôi trọn vẹn hơn bao giờ hết. Sự nghiệp đang trên đà thăng tiến, và bên cạnh tôi là Mai, người vợ hiền lành, dịu dàng và yêu thương tôi hết mực. Chúng tôi quen nhau trong một buổi tình cờ, ánh mắt Mai trong sáng như sương mai, và nụ cười của cô ấy làm trái tim tôi rung động ngay lập tức. Sau ba năm yêu nhau nồng nàn, chúng tôi quyết định về chung một nhà, cùng nhau xây dựng tổ ấm trong một căn hộ nhỏ ấm cúng, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.



Mai có một vết bớt đỏ như cánh hoa trên mu bàn tay trái. Một dấu hiệu đặc biệt mà tôi từng đùa là “định mệnh”, là bằng chứng cho việc chúng tôi sinh ra để thuộc về nhau. Tôi thường nắm lấy bàn tay cô ấy, vuốt ve vết bớt ấy, và cảm thấy một sự gắn kết thiêng liêng. Mai là tất cả của tôi. Cô ấy là hậu phương vững chắc, là nguồn động lực để tôi phấn đấu, để tôi chinh phục những ước mơ lớn lao.

Thế nhưng, chỉ sau một năm cưới, khi tình yêu và hạnh phúc đang nở rộ, Mai đột nhiên bỏ đi. Ngày hôm đó, tôi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, lòng tràn đầy mong đợi được nhìn thấy nụ cười của Mai, được thưởng thức bữa cơm ấm áp cô ấy chuẩn bị. Nhưng khi bước vào căn hộ, tôi thấy vali của Mai đã biến mất, bàn ăn lạnh ngắt, và một lá thư vỏn vẹn với dòng chữ: “Xin lỗi anh, em không thể tiếp tục bên anh nữa. Hãy quên em đi.”

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Cả thế giới xung quanh tôi sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Tôi không thể tin vào mắt mình. Mai đã bỏ tôi đi, không một lời giải thích, không một lý do. Tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, khóc đến cạn khô nước mắt. Nỗi đau ấy cứa vào tận tâm can, khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi thuê người tìm kiếm Mai khắp nơi, từ thành phố này sang thành phố khác, từ làng quê này đến con phố nọ. Tôi đã dùng tất cả mọi mối quan hệ, mọi tiền bạc mình có. Nhưng tất cả đều vô vọng. Mai biến mất như chưa từng tồn tại, không để lại bất cứ dấu vết nào. Sự biến mất bí ẩn của cô ấy cứ thế trở thành một nỗi ám ảnh, một vết thương không bao giờ lành trong lòng tôi.

Tôi đã cố gắng khỏa lấp nỗi đau bằng công việc. Tôi lao đầu vào kinh doanh, làm việc không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến tận đêm khuya. Tôi muốn quên đi Mai, muốn quên đi nỗi đau bị bỏ rơi. Và rồi, tôi trở thành triệu phú từ lúc nào không hay. Tiền bạc, danh tiếng, quyền lực, tất cả đều nằm trong tay tôi. Nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy hạnh phúc. Khoảng trống trong lòng tôi vẫn còn đó, trống rỗng và lạnh lẽo.

Một buổi trưa nắng gắt, khi đang khảo sát đất xây siêu thị mới ở ngoại thành, chiếc xe sang trọng của tôi dừng lại trước một khu chợ nhỏ. Tôi ngồi trong xe, ánh nắng chói chang hắt vào cửa kính, nhưng tôi không cảm thấy nóng. Tôi vô tình nhìn ra đường, và ánh mắt tôi bỗng dưng dừng lại ở một góc chợ.

Một cô bé khoảng 5 tuổi, da ngăm ngăm, mái tóc đen cột gọn gàng, đang ngồi co ro bên một rổ rau muống nhỏ. Cô bé có vẻ gầy gò, đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn dòng người qua lại. Điều khiến tôi choáng váng, khiến tim tôi như ngừng đập, là mu bàn tay trái của cô bé có một vết bớt đỏ như cánh hoa, giống hệt vết bớt của Mai.

Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, một cảm giác vừa bàng hoàng, vừa xúc động đến tột cùng. Có lẽ nào? Có lẽ nào đây là con của tôi? Có lẽ nào Mai đã ở gần tôi đến vậy? Hàng ngàn câu hỏi cùng lúc hiện lên trong đầu tôi. Tôi vội vã mở cửa xe, bước xuống, trái tim tôi đập loạn xạ.

Tôi bước nhanh đến chỗ cô bé, giọng tôi run run, nghẹn ngào: “Con… con tên gì? Mẹ con đâu rồi?” Cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ. “Con tên là Vy. Mẹ con đang ở nhà ạ, mẹ con bị mệt, con ra đây bán rau giúp mẹ.” Lời nói lí nhí của cô bé như một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.

Tim tôi nhói lên. Mai bị ốm sao? Cô ấy đã phải sống khổ sở đến mức nào mà con gái bé bỏng của mình phải ra chợ bán rau? Một cảm giác tội lỗi dấy lên trong lòng tôi. Tôi tiếp tục hỏi Vy nhà ở đâu, và đề nghị mua hết rổ rau để Vy dẫn đường. Vy vui mừng đồng ý, đôi mắt cô bé lấp lánh niềm vui.

Tôi đưa tiền cho cô bé, bảo tài xế cầm rổ rau, rồi lặng lẽ đi theo bé Vy. Con hẻm nhỏ hun hút, tối tăm, dẫn vào một khu nhà trọ cũ kỹ, tồi tàn. Những mái tôn nóng hầm hập dưới cái nắng gay gắt, tường nhà bong tróc, ẩm mốc. Mùi ẩm mốc, mùi thức ăn ôi thiu và mùi rác thải trộn lẫn vào nhau, tạo nên một thứ mùi khó chịu.

Vy chạy nhanh vào một căn phòng trọ chật chội, cũ kỹ, gọi to: “Mẹ ơi, có người mua hết rau rồi nè!” Tiếng gọi của Vy như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim tôi. Tôi đứng ở cửa, lòng tôi đầy sự lo lắng, hồi hộp.

Từ trong căn phòng trọ tối om, một người phụ nữ gầy gò, tóc dài rối bời khẽ ngồi dậy. Cô ấy đưa tay vuốt tóc, rồi ngẩng mặt lên. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, Hùng chết lặng. Đó chính là Mai, người phụ nữ mà tôi đã tìm kiếm suốt sáu năm qua. Dù khuôn mặt cô ấy gầy sọp, hốc hác, đôi mắt cô ấy trũng sâu, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay. Vết bớt đỏ như cánh hoa trên mu bàn tay cô ấy như cứa vào tim tôi, một vết cứa của sự hối hận, sự đau đớn.

Mai nhìn thấy tôi, cô ấy sững sờ đến mức chiếc ly nước trên tay suýt rơi xuống đất. Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, môi cô ấy run run, giọng cô ấy nghẹn lại: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Tôi không nói nên lời. Nước mắt tôi bỗng dưng trào ra, không thể kìm nén được nữa. Tôi bước vội tới, quỳ sụp xuống trước mặt cô ấy, mặc kệ bùn đất lấm lem trên đầu gối. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, nước mắt tôi rơi lã chã trên vai Mai. Tôi thì thầm, giọng tôi run run, đầy sự tuyệt vọng: “Tại sao? Tại sao em lại bỏ anh đi? Vy… Vy có phải con anh không?”

Mai bật khóc, ôm con gái vào lòng, giọng cô ấy nấc nghẹn, từng lời nói như những vết cứa vào tim tôi: “Năm đó, khi đi khám thai, em phát hiện mình bị tim bẩm sinh nặng. Bác sĩ nói em khó qua được ca sinh nở. Em không muốn anh đau khổ mất cả vợ lẫn con… cũng không muốn anh bị ràng buộc bởi người sắp chết. Em nghĩ… anh xứng đáng có người khỏe mạnh hơn… nên em bỏ đi.” Mai ho dữ dội, đôi vai gầy của cô ấy run lên bần bật.

Tôi siết chặt tay cô ấy, nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi trách cô ấy ngốc. Tại sao cô ấy lại giấu tôi? Tại sao cô ấy lại chịu đựng tất cả một mình? Nếu cô ấy nói với tôi, tôi đã có thể cùng cô ấy vượt qua. Tôi đã có thể chăm sóc cô ấy, chăm sóc con gái của chúng tôi.

Mai run rẩy siết tay tôi, giọng cô ấy yếu ớt: “Em vẫn sống được đến giờ, nhưng tim em yếu dần, không làm việc nặng được. Em chỉ mong anh đừng nhận con, muốn Vy sống bình thường, không mang gánh nặng là con triệu phú, chỉ cần con bình yên.”

Lời nói của Mai như một nhát dao nữa cứa vào tim tôi. Tôi bật khóc thành tiếng, ôm chầm lấy Mai và bé Vy vào lòng. Hơi thở non nớt của con gái trên ngực khiến tim tôi thắt lại, nhưng cũng ấm áp vô cùng. Một cảm giác yêu thương, một cảm giác bảo vệ dâng trào trong tôi. Tôi nhận ra, bao nhiêu tiền bạc, danh tiếng, quyền lực đều trở nên vô nghĩa nếu thiếu đi gia đình, thiếu đi hai con người bé nhỏ mà tôi yêu thương hơn cả mạng sống mình.

Ngày hôm đó, trong căn phòng trọ chật hẹp, tối tăm, người đàn ông giàu có nhất thành phố đã quỳ xuống sàn nhà, khóc như một đứa trẻ. Tôi ôm lấy người phụ nữ tôi yêu và cô con gái nhỏ chưa từng biết tới, lòng tôi tràn ngập sự hối hận và cả một niềm hạnh phúc lạ lùng. Tôi đã tìm thấy họ. Tôi đã tìm thấy một phần cuộc đời tôi mà tôi đã đánh mất.

Sau này, tôi vẫn tôn trọng nguyện vọng của Mai. Tôi hiểu rằng, cô ấy muốn con gái mình có một cuộc sống bình thường, không bị ảnh hưởng bởi danh tiếng hay tiền bạc của tôi. Tôi mua cho hai mẹ con một căn nhà nhỏ gần bệnh viện, một căn nhà xinh xắn, ấm cúng. Tôi chu cấp đầy đủ để Mai có thể chữa bệnh, và Vy có thể đi học mầm non tốt nhất. Tôi không muốn cô ấy phải vất vả nữa.
Mỗi sáng, tôi ngồi trong xe từ xa, nhìn con gái tung tăng xách cặp tới trường. Lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc lạ lùng. Con bé không hề biết rằng người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe đen kia là bố của nó. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là con bé được sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.

Mai dần hồi phục sức khỏe. Cô ấy không còn gầy gò, hốc hác như trước nữa. Nụ cười của cô ấy lại rạng rỡ như sương mai, đôi mắt cô ấy lại trong sáng như ngày xưa. Chúng tôi thường xuyên gặp nhau, nói chuyện, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Chúng tôi không còn là vợ chồng, nhưng chúng tôi là những người bạn tri kỷ, những người bạn thân thiết nhất.

Tôi hiểu rằng, tình yêu không chỉ là sự chiếm hữu, mà là sự tôn trọng, sự thấu hiểu. Tình yêu đích thực là khi chúng ta chấp nhận mọi khuyết điểm của nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho nhau.

Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng tôi không còn lao đầu vào kiếm tiền một cách mù quáng nữa. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho Mai và Vy. Tôi thường xuyên đưa hai mẹ con đi chơi, đi du lịch. Tôi muốn bù đắp cho những gì mà Mai đã phải chịu đựng, và cho Vy một tuổi thơ đầy đủ yêu thương.

Tôi học cách sống chậm lại, học cách trân trọng những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những gì xa vời, không phải là những khối tài sản khổng lồ, mà là những điều giản dị, bình thường nhất, là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương của gia đình.

Vết sẹo trong lòng tôi vẫn còn đó, nhưng nó không còn là nỗi đau nữa. Nó trở thành một lời nhắc nhở, một bài học quý giá mà cuộc đời đã dạy cho tôi. Nó giúp tôi nhìn nhận lại cuộc sống, nhìn nhận lại những giá trị quan trọng nhất. Nó giúp tôi hiểu rằng, tình yêu thương không phải là sự chiếm hữu, mà là sự tôn trọng, sự thấu hiểu.

Tôi tin rằng, mỗi người trong chúng ta đều có thể tìm thấy hạnh phúc, chỉ cần chúng ta dám mở lòng, dám hành động, và dám đối diện với sự thật. Tôi sẽ tiếp tục sống một cuộc đời có ý nghĩa, để không phụ lòng tin của Mai, của Vy, và của chính bản thân tôi.

Bởi vì, dù có cả thế giới, thứ đáng giá nhất vẫn là gia đình – nơi có hai con người bé nhỏ tôi yêu thương hơn cả mạng sống mình. Và tôi sẽ luôn trân trọng họ, yêu thương họ, cho đến cuối cuộc đời này.

Được tài trợ